Tôi đã chuyển nhầm tiền lương hưu của mình vào một tài khoản khác, và thế là tôi không còn một đồng nào để mua cái ăn.
Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi thề là mình đã chọn đúng tài khoản, nhưng cái điện thoại như trêu ngươi, và thế là tiền bay đi sai chỗ.
Ngay cả để mua ổ bánh mì cũng không còn.
Tôi ngồi một mình trong gian bếp trống rỗng, với tách trà nhạt đến mức trông như nước lã… và tôi bật khóc.
Khóc như chưa từng khóc kể từ cái ngày con tôi bảo tôi không thể tiếp tục sống cùng với chúng nữa.
— “Mẹ à, mẹ không thể ở đây nữa” — con gái tôi nói mấy tháng trước —
“Vì bọn trẻ… tụi con không muốn mẹ căng thẳng…”
Căng thẳng ư? Chúng đưa tôi đến một căn phòng thuê lạnh lẽo, mùi ẩm mốc, bảo là để tôi được “nghỉ ngơi nhiều hơn”.
Chúng tiếp tục sống cuộc đời của chúng…
Còn tôi, bỗng dưng chỉ còn lại một mình.
Tủ lạnh trống rỗng.
Nồi niêu lạnh ngắt.
Và trái tim cũng trống hoác như thế.
Tôi quay lại với nghề may vá, như thuở còn bé. Một người hàng xóm tốt bụng cho tôi mượn chiếc máy khâu cũ, tôi bắt đầu nhận vá áo, lên lai, làm bất cứ việc gì có thể.
Nhưng hôm đó… tôi chẳng còn chỉ, chẳng còn vải, chẳng còn sức.
Tôi ngửa mặt lên trần nhà, nói khẽ:
— “Lạy Chúa… có khó lắm không nếu Người gửi cho con một dấu hiệu?”
Và dấu hiệu ấy đã đến.
Một tiếng còi xe vang lên — to, dài, dồn dập.
Tôi bước ra ngoài, nghĩ là hàng xóm nổi giận.
Nhưng không.
Trước nhà là một chiếc ô tô đen bóng, cửa kính màu. Một người đàn ông cao ráo, ăn mặc sang trọng bước ra. Bộ vest ông ấy mặc có lẽ đắt hơn toàn bộ đồ đạc trong phòng tôi.
— “Bà là Doña Teresa?” — ông hỏi.
— “Còn quý ông là ai.” — tôi đáp, phòng thủ.
— “Tôi là Jorge Alvear. Sáng nay bà đã chuyển nhầm tiền lương hưu của mình vào tài khoản tôi.”
Tôi nghe mà tim như rơi xuống chân.
— “Ôi Chúa ơi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu. Tôi đã cố gọi ngân hàng nhưng không ai giúp… tôi cũng chẳng có ai bên cạnh để nhờ…”
— “Bình tĩnh,” ông mỉm cười. “Tôi đến đây để trả lại tiền. Không chỉ vậy đâu.”
Ông mở chiếc cặp da, lấy ra một phong bì và đặt vào tay tôi.
Trong đó là: từng đồng tiền, nguyên vẹn.
— “Tất cả… là cho tôi?” — tôi lắp bắp.
— “Cả tiền lãi nữa. Tôi đã tìm hiểu về bà. Tôi biết bà từng là thợ may nhiều năm, và mới quay lại làm nghề dù tuổi đã cao.”
Tôi cảm thấy xấu hổ vì ông biết quá nhiều.
— “Sao ông biết được?”
— “Vì bà làm tôi nhớ đến mẹ tôi. Bà cũng là một thợ may. Và tôi muốn đề nghị với bà điều này.”
Chưa kịp nói gì, ông đưa tôi lên xe.
Chúng tôi đến một xưởng may — nơi đầy ánh sáng, tiếng máy rộn ràng, mùi vải mới, và những người phụ nữ đang làm việc.
Tôi cứ tưởng mình đang mơ.
— “Tôi cần một người giám sát. Một người dày dạn kinh nghiệm, ánh mắt sắc sảo và trái tim cứng rắn. Bà là người hoàn hảo.”
— “Nhưng tôi không biết dùng máy tính, không biết tiếng Anh, cũng chẳng có bằng cấp…”
— “Tôi không cần những thứ đó. Điều duy nhất tôi cần… là chính bà.”
Tôi không trả lời nổi.
Tôi chỉ bật khóc.
Ông đặt tay lên vai tôi và nói:
— “Ở đây, bà sẽ có mức lương xứng đáng, bữa ăn nóng hổi, và nếu muốn… cả chỗ ở. Bà xứng đáng với tất cả — vì sự lao động, sự kiên cường… và lòng trung thực của mình.”
---